PHÉP VUA THUA LỆ ĐẢNG

PHÉP VUA THUA LỆ ĐẢNG.

– TRƯƠNG MINH HÒA ( Tinparis.net) –

Theo tài liệu báo Tiền Phong trong nước ngày 15 tháng 5 năm 2009 (xem phần phụ đính ), do ký giả Đặng Vương Hạnh, có cuộc phỏng vấn Hữu Thọ, nhân vật khá tiếng tăm, được coi là” sừng sỏ” trong bộ chính trị trung ương đảng, với gương mặt cằn cổi như da cam héo của một CÔNG THẦN đảng Cộng Sản, giờ đây nói ra những điều CẦN THÔNG suốt sau thời gian dài hết lòng đóng góp công sức xây dựng cho một đảng siêu cướp, ngụy danh” cách mạng” để ăn cướp cạn, mang súng đạn Nga Tàu để giết hại dân lành.

Đây là những lời được coi là nói thật trong một giây phút” động não”, vì người Cộng Sản có truyền thống là” không bao giờ nói thật” với dân, đồng đảng, gia đình và tự xét về bản thân; tức là người Cộng Sản cũng nói dối ngay chính họ nữa; tuy nhiên qua lời” phát biểu” của một nhân vật từng” phét biểu” gần suốt cuộc đời, như là lời” một phút tâm tình người Hà Tỉnh”, trong việc” phản ánh” cái gian dối, mà trước đây trong cái cao trào cách mạng, nhiệt tình lên cao như Hà Nội ta đánh Mỹ giỏi, một thời nịnh nót của Nguyễn Tuân, và những kẻ xẻ dọc Trường Sơn hồ hởi phấn khởi:” chào em Cô gái LAM HỒNG” bỗng nay trở thành” cô gái LÔNG HÀM”, có ngực và có cả râu mọc lún phún, là cái” tình huống” bất thường như câu sấm:

” Chừng nào thằng ngốc làm vua.
Thế gian cạo trọc, thầy chùa để râu”.

Hữu Thọ, người” đầu ngành” một tổ chức có nhiều quyền hành, gọi là Trưởng Ban Tư Tưởng Văn Hóa Trung Ương, là người có tầm kiểm soát những” bức xúc” từ con người trong đảng, với cái” tư tưởng hướng dẫn cho hành động”, và từ đó, đưa đến những” đấu tố” lẫn nhau. Cái Ban Tư Tưởng Văn Hóa Trung Ương thời Hồ Chí Minh, là” nghĩa địa văn học” từng chôn vùi biết bao tài năng đất nước qua nhiều cuộc thanh toán, khủng bố văn thi nghệ sĩ miền Bắc, để bắt ép tất cả cái gì thuộc về văn hóa phải” nắm tay nhau đi theo tấm bản chỉ đường của chủ nghĩa Marx Lenin” và chui lòn” dưới háng” theo cái suy tư của một thằng ít học, gian ác, với cái gọi là” tư tưởng Hồ Chí Minh” hầu kiếm tem phiếu và nhất là những người còn sống sót phải biết sợ như Nguyễn Tuân, một số văn thi sĩ trong vụ án Nhân Văn Giai Phẩm.

Được biết, trong hệ thệ thống đảng quyền Cộng Sản có một số tổ chức đều có gắng liền với hai chữ” trung ương” như Ban Ca Múa Trung Ương, trước đây do nhạc sĩ Lưu Hữu Phước làm” đầu ngành” khá lâu, còn Ban An Ninh Trung Ương được thành lập thời Hồ Chí Minh và sau 1975 do Trần Quốc Hoàn, bộ trưởng Công An chỉ đạo, là một” cơ chế khủng bố” ngay cả những đảng viên Cộng Sản và những nhân vật tăm tiếng: ám hại Phan Khôi, Nguyễn Bính, Thụy An, bác sĩ Nguyễn Văn Thủ, đại tướng ngố Nguyễn Chí Thanh ( bị bắn từ sau gáy chết ngay tại hầm trú ẩn ngay trong vụ phi cơ ném bom ở Tây Ninh), dùng thuốc độc chích vào người của Hồ Tùng Mậu, giết luôn Trần Đăng Ninh, thủ tiêu bác sĩ Phạm Ngọc Thạch ( trong lúc đang làm công tác nghiên cứu bịnh ho lao của bộ đội trên đường Mòn Hồ Chí Minh), sau nầy có thêm Đinh Bá Thi và Lý Ban, thượng tướng Chu Văn Tấn, Hoàng Văn Thái…

Những cán bộ” nồng cốt” như thế mà con bị thủ tiêu, nên những ai chưa tỉnh” cơn trường mộng du” để cùng Việt Cộng” hòa hợp hòa giải” và gần đây cùng với” Việt Cộng để đòi đất, đảo, vùng biển” do Việt Cộng hiến, nay đòi Trung Cộng, là chuyện ruồi bu, lọt vào quỷ kế của bọn Việt Cộng, có ngày trở thành nạn nhân của ban nầy, giờ đây thì Tổng Cục Chính Trị 2 do Đặng Vũ Chính và Nguyễn Chí Vịnh thay thế. Thời Hồ Chí Minh, có một ban, nhưng không ai nói đến, nhưng rất quan trọng, có thễ gọi là” Ban Dắt Gái Trung Ương” với” nghiệp chuyên” đi tìm gái về phục vụ cho Hồ Chí Minh và đồng bọn. Còn cái Ban Tư Tưởng Văn Hóa Trung Ương, ngoài nhiệm vụ” chủ yếu” là kiểm soát tư tưởng, còn có ban” bói toán” gồm một số thầy bói, chuyên coi” phong thủy” hướng nhà cán bộ, mồ mả cán bộ cấp cao chết, để con cháu vẫn tiếp tục” ngồi trên đầu dân chúng”, nghe đâu trong nầy có một nhân vật tên Trần Khuê, là một trong những người” lập công dâng Bác” khi cố vấn cho Hồ Chí Minh để chòm râu dài như hình” ông tiên trong hiệu thuốc Tàu”, hình như trong hiệu thuốc XỨC LÁT cũng có ông tiên, mà theo giới thầy bói cho là muốn làm vua suốt đời, phải có râu như các vua Tàu…

Những” bức xúc” của Hữu Thọ khi nhìn thấy cái cơ chế của đảng Cộng Sản, hiện nguyên hình đảng cướp từ lâu, thế mà ông ta vẫn còn mù trường kỳ, nay bỗng ” thức giấc đại đồng” khi nhìn thấy” núi xương, sông máu, biển mô hôi” của hàng triệu” nhân dân” cạnh những sự sản ” vĩ đại” và núi đô la Mỹ càng ngày càng vung cao, như bài ” Như có bác trong ngày vui đại thắng” của đứa con trai mù tâm trí Phạm Quỳnh là Phạm Tuyên, ngây ngô ca tụng kẻ đã giết cha, anh mình, bắt chị dâu làm thân nàng Kiều, từ tay Trần Huy Liệu đến tên chó chết Hồ Chí Minh, đã hiến dâng cả cuộc đời bất minh, thích chơi gái còn trinh, mà gọi là” làm cách mạnh quang vinh” thật là đáng khinh, hắn là loài ma quỷ yêu tinh.

Trong vấn đề giám sát, phòng chống” tham nhũng” quan trọng như” phòng chống dịch tể, cúm gà, cúm heo..” mà theo Hữu Thọ phải” rốt-ráo”: Thanh tra ngoài da, giám sát đến thịt, điều tra đến xương” thì mới mong” đạt chất lượng giám sát”. Dịch cúm gà, nạn chuột…. được trị bằng” nghị quyết” nhưng vần đề” dịch tham nhũng” thì biết bao nghị quyết ban hành từ thời tổng bí thư nầy đến tên khác lên thay đề trở thanh vô dụng, lý do là tham nhũng xuất phát và được nuôi dưỡng từ gốc Trung ương. Khi nhìn về cái” tình huống thanh tra” như câu” phê bình như nói láo, báo cáo như nói chơi”, nên Hữu Thọ than rằng:

-Phê bình cấp trên bị trù ếm.
-Phê bình ngang cấp sợ bị mất đoàn kết

-Phê bình cấp dưới sợ bị mất phiếu,

hóa là khỏi phê bình ai là” không sợ bị mất cái gì” cũng như” biểu tình tại gia” là không sợ công an tới nhà chụp mũ là” chống lại đảng và nhà nước” và nhất là” biểu tình tại tâm” là chắc ăn nhất, có công an nào tài ba mà lục soát cả” trong óc” của mọi người đâu?

Hữu Thọ có đưa ra câu chuyện gặp một người giàu có, gọi là Đại Gia, chắc là người Việt hải ngoại và được người đó nói thẳng về cái chính sách trước sau như một của đảng Cộng Sản Việt Nam:” Giàu thì ghét, nghèo thì khinh, thông minh thì diệt. Em trót vừa giàu và vừa thông minh, đáng chết 2 lần, nên không sống quê hương được”.

Đây là điều mà những ai chưa mở mắt, trở về làm ăn với Việt Cộng, sau thời gian” bốc lột” nhân dân mình, họ hưởng lợi nhiều và bị Việt Cộng” đánh tư sản” như Úc kiều Nguyễn Trung Trực, Vua chả già Hòa Lan Trịnh Vĩnh Bình….

Từ trước đến nay, đảng Cộng Sản Việt Nam có chính sách trước sau như một là:” dùng tham nhũng để giữ đảng”, dùng cán bộ tham nhũng, vừa bảo vệ quyền lợi cá nhân, gia đình, để làm” lực lượng bảo vệ đảng”, nên khi mà:

” Tham nhũng Chết.
Cộng Sản Diệt”.

Do chính sách nầy mà nhân dân Việt Nam phải nay lưng ra để trả lương cho hệ thống đảng và nhà nước từ” hạ tầng cơ sở đến thượng tầng kiến trúc”, nên đảng và nhà nước” khỏi cần NO trả NƯƠNG thích hợp” mà tất cả đều có” nhân dân NO”, dù nhân dân thường ĐÓI. Nhân dân Việt Nam và thế giới không ngạc nhiên khi nhìn thấy mức lương căn bản của một tên thủ tướng như Phan Văn Khải, với 260 Mỹ kim mỗi tháng, thế mà hắn có trong trương mục nước ngoài hàng tỷ Mỹ Kim, nên trong nước có hai chữ” ĐẦU TIÊN” tức là” TIỀN ĐÂU” khi gặp cán bộ, lúc ĐỦ THỦ TỤC là cán ngố” hồ hởi phấn khởi” lấy tiền THỤC VÔ TỦ”. Tham nhũng trấn đảng, từ cơ sở địa phương, từng” hộ công an” đến học đường….nên nơi” đào tạo mầm non”, giới” kỷ sư tâm hồn” có óc sáng tạo lẫn tối tạo, đẻ ra hàng chục lệ phí, có nơi còn tăng tới 40 loại tiền, đè lên đầu phụ huynh nghèo, mà đảng gọi là:” giai cấp vô sản”. Đây cũng là lối” thanh lọc học đường hiện đại”, thay vì” lọai bỏ học trò thuộc các nguồn gốc phản động” như câu:” học tài thi lý lịch” nay thì” cán bộ giàu cho con học, dân nghèo cho con nghỉ đi làm lao động” cũng là tiêu chuẩn giáo dục không bao giờ thay đổi:” Hồng hơn chuyên”. Nhìn cái chính sách nuôi tham nhũng, nên Hữu Thọ nói thiệt:” Việc thực hiện kê khai tài sản bây giờ rất phức tạp, không chỉ có nhà đất, còn các tài sản khác, rồi tài sản gơỏi nước ngoài”. Đây là phản đề của câu tuyên truyền lừa đảo của đảng rất phổ biến:” cần kiệm liêm chính, chí công vô tư” nay thành:” Tham nhũng bất chính, lấy công cho tư”, nên toàn đảng, từ trên xuống dưới đều:

” Thi đưa vơ vét tối đa.
Gom tiền, nhà, đất, đô la làm giàu”.

Ngày nay ở Việt Nam có câu tục ngữ mới:” có làm mới có ăn” tức là có vẽ ra công trình, công việc, mới đụt khoét được, qua những vụ án PM 8, vụ Xa Lộ Đông Tây là điển hình, các công ty nước ngoài lẫn người Việt quay về, cũng phải biết” hối lộ” mới được giấy phép, thi công….rồi từ cứu trợ, từ thiện như vậy thì:

” Có những bàn tay toàn lông, nhám nhúa.
Bao phen làm bạt vía dân lành.
Khắp đảng ta đều là tham nhũng”.

Nếu đảng hết tham nhũng thì lấy ai bảo vệ đảng, nên quốc sách tham nhũng luôn được” bảo vệ như con ngươi trong tròng mắt”, Hữu Thọ thành thật khai báo:” Ai cũng thấy cần sự minh bạch và trong công tác giám sát càng phải tính đến chuyện đó, nhưng vấn đề giám sát cán bộ hiện còn bị ràng buộc nhiều thứ lắm. Động đến lãnh đạo cao cấp là chạm đến ngay cả một tổ chức, chứ không phải chỉ có cá nhân người đó”.

Truyền thống và cũng là” cơ sở cơ bản” của đảng Cộng Sản Việt nam là” vơ vét, vơ vét, đại vơ vét” như lời Hồ Chí Minh, được toàn đảng, toàn cán thực hiện, là thứ” tư tưởng Hồ Chí Minh” vĩ đại qua cái gọi là Dân Chủ Tập Trung: ” Như các cô các chú có đồ đạt tài sản gì đó, thì các cô các chú là chủ, đó là dân chủ. Các cô các chú không biết giữ, tôi giữ dùm cho. Tôi tập trung bỏ vào rương. Tôi khóa lại và bỏ chìa khóa vào túi tôi đây, Đó là Tập Trung”.

Thượng tá Tám Hà nói sau khi ra hồi chánh trong trận Tổng Công Kích Tết Mậu Thân 1968, được tổng thống Nguyễn Văn Thiệu đưa lên hệ thống truyền thanh quốc gia, nay trở thành tục ngữ: “Đừng nghe những gì Cộng Sản nói, hảy nhỉn kỷ những gì Cộng Sản làm”, nên đảng Cộng Sản Việt Nam hô hào chống tham nhũng, tức là đảng nuôi tham nhũng, phát triển kinh tế là đang suy thoái….nhưng khi người Cộng Sản là làng, tức là thê thảm lắm. Đảng cũng đặt ra những cơ quan nghe quan cũng” giựt con mắt” như bán giám sát, thanh tranh….nhưng đây chỉ là hình thức cho vui, chứ thật ra đảng là trên hết, nên Hồ Chí Minh đặt lên hàng đầu:” thà mất nước chứ đừng để mất đảng, phải bảo vệ đảng như bảo vệ con người trong tròng mắt”. Đảng chủ trương” lấy tham nhũng làm quốc sách” thì các ban chống tham nhũng, thanh tra, giám sát…. đều từ đảng mà ra, thì đây là vở kịch lói vô duyên chớ chẳng có tác dụng gì:

” Thanh tram giám sát ỳ xèo.
Toàn là một lũ, như mèo dài đuôi”.

Như ông Boris Yelsin nói:” đảng Cộng Sản không thể sử đổi, tốt nhất là bỏ phức nó đi”. Do đó, Việt Cộng không bao giờ có” cải thiện nhân quyền, tự do tôn giáo..” như những ngôn từ ngoại giao của các nước cần đến Việt Nam làm ăn, hay là những lời tuyên truyền của bọn gián điệp nằm vùng, tay sai hải ngoại cho là:” Việt Cộng bây giờ khác hơn hồi trước”, để cổ động” hòa hợp hòa giải theo định hướng xã hội chủ nghĩa”, nhằm thôn tín cả hải ngoại.

-Hòa hợp hòa giải với Cộng Sản là” đầu hàng vô điều kiện”.
-Liên hiệp với Cộng Sản là tự sát.
-Sống chung với Cộng Sản là tiếp tay nuôi đảng cướp, tiếp tục gây tội ác, bán nước.
-Dính dáng làm ăn với Cộng Sản là phản bội tổ quốc, đồng lỏa với đảng cướp.

Đề phòng bất cứ tổ chức nào như băng đảng Việt Tân, trong khi mọi người đều coi đảng Cộng Sản là thành phần khủng bố, bán nước và tên quốc tặc Hồ Chí Minh là tội đồ dân tộc với hơn 10 triệu nạn nhân từ 1930 đến nay, thì băng đảng Việt Tân lại chủ trương:” Đảng Cộng Sản là thành phần dân tộc và Hồ Chí Minh có công với đất nước” . Chính lý do đó mà mặt nạ của Việt Tân rớt xuống từ lâu, rõ ràng là cánh tay nối dài của Việt Cộng ở hải ngoại, đương nhiên là bị dân chúng hải ngoại, là nạn nhân của đảng Cộng Sản và Hồ Chí Minh phản ứng chống lại./.

Trương Minh Hòa
20.5.2009

PHỤ ĐÍNH

Thứ Sáu, 15/05/2009, 14:53
Giám sát nhưng phải dám nói!
Tiền Phong – Bên cạnh việc kiểm tra, thanh tra, công tác giám sát ngày càng được chú trọng, sắp tới, Bộ Chính trị sẽ ban hành quy chế giám sát trong Đảng. Tiền Phong trao đổi với nguyên Trưởng ban Tư tưởng Văn hóa T.Ư Hữu Thọ xung quanh vấn đề này.

Ông Hữu Thọ nói:

Tôi đã tham gia hai khóa T.Ư. Trong một kỳ đại hội, có ý kiến đề nghị thành lập Ủy ban Kiểm tra T.Ư do đại hội bầu nhưng không thành. Nhiều người muốn thực hiện việc này vì T.Ư quyền lực rất lớn nhưng ai kiểm tra, giám sát T.Ư?
Bây giờ cứ nói toàn Đảng giám sát T.Ư, như thế rất mơ hồ. Phải có cơ chế như thế nào để giám sát.
Không phải chỉ giám sát quá trình thực hiện cương lĩnh chính trị, điều lệ Đảng mà còn cả việc thực hiện đường lối, chủ trương của Đảng cho nên phải có một cơ quan giám sát do đại hội bầu mới có khả năng giám sát Ban Chấp hành T.Ư. Tuy nhiên lúc đó còn nhiều ý kiến khác nhau nên vấn đề này bị gác lại.

Nên xem xét cả đơn thư nặc danh
Trong bối cảnh tình hình mới hiện nay, đề cao chức năng giám sát là hoàn toàn đúng. Những mục tiêu cần tập trung giám sát bao gồm việc quản lý, sử dụng đất đai, tài nguyên khoáng sản hiện đang nổi cộm; vấn đề sử dụng ngân sách, chi tiêu công; cấp phép đầu tư; quản lý xây dựng cơ bản và giám sát những người đứng đầu.
Tôi nghĩ Ủy ban Kiểm tra T.Ư hiện nay đang thể chế hóa, quy chế hóa những nội dung mà văn kiện Đại hội X đã quy định, tức là giám sát những gì, quy trình giám sát ra sao.

Có lần gặp một doanh nghiệp thuộc hàng đại gia, tôi hỏi sao không trở về đóng góp cho quê hương, ông ấy nói với tôi một câu khiến tôi rất trăn trở: “Tỉnh em thói thường giàu thì ghét, nghèo thì khinh, thông minh thì diệt. Em trót vừa giàu lại vừa thông minh, đáng chết đến hai lần nên không sống ở quê hương được”. Nếu còn tồn tại tâm lý như thế thì người tài rất khó có chỗ dụng võ

– Ông Hữu Thọ
Thanh tra, giám sát nói chung đều là những việc khó. Người ta bảo: “Thanh tra ngoài da, giám sát đến thịt, điều tra thì đến xương”. Trong việc thanh tra, giám sát thường gặp một vấn đề là đơn thư nặc danh. Từ trước đến nay ta không xem xét đơn nặc danh, nhưng cá nhân tôi rất băn khoăn về chuyện này.

Có hai nguyên nhân khiến người ta viết đơn thư nặc danh: Một là, những người vu cáo muốn giấu tên; hai là, trong cơ chế như chúng ta hiện nay, người ta ngại ký tên mình vì sợ bị trù dập. Cho nên có những đơn thư nặc danh có nguyên nhân, động cơ rất chính đáng nhưng vì người ta sợ bị trù úm nên không dám ký tên. Theo tôi, chúng ta nên xem xét cả những đơn thư nặc danh nếu trong đó nêu những vấn đề cụ thể.

*Trước đây, các cơ quan chức năng vẫn tiến hành công tác thanh tra, kiểm tra nhưng tại sao gần đây lại đề cao vấn đề giám sát như vậy?

Nói đến chức năng giám sát trước hết phải hiểu khái niệm giám sát. Giám sát trong Đảng là gì cũng phải có định nghĩa. Đã giám sát trước hết anh phải sát cái đã, phải sát cuộc sống. Sự hiểu biết cũng phải sát cuộc sống, bởi lẽ lĩnh vực kinh tế, văn hóa, xã hội hiện nay rất rộng và phức tạp.
Cơ quan chính quyền nào cũng có những ban cán sự Đảng hoặc Đảng Đoàn hay các tổ chức quần chúng. Với tư cách Đảng, tôi có thể giám sát anh vì có thể giám sát các cơ quan chính quyền trên cơ sở tổ chức Đảng. ( TinParis. Đây nói rỏ là Đảng CSVN nắm tất cả quyền hành trong tay ).Chức năng, quy trình, đối tượng, cách thức giám sát như thế nào, khả năng giám sát ra sao cần phải quy định rõ.

Lĩnh vực nào cũng cần có chuyên môn rất sâu, cán bộ giám sát phải là người am hiểu những lĩnh vực đó thì mới đủ khả năng phân rõ được đúng sai. Chẳng hạn lĩnh vực tài chính công đòi hỏi phải có sự hiểu biết rất sâu về tài chính, về luật.

Quan trọng nhất là giám sát rồi có dám nói không vì có những người đứng đầu là cấp dưới của anh nhưng cũng có người đứng đầu ngang cấp, thậm chí, trên cả anh. Vậy anh có dám nói một cách thật sự không? Có những việc cá nhân dám nhưng tập thể đó có dám hay không, nhất là khi đụng đến ông to nào đó hoặc đụng đến uy tín của cả một tập thể? ( TinParis. Đối với cán bộ CSVN , Đảng trên hết, hơn cả quyền lợi của Đất Nước )

Các triều đại phong kiến trước đây có chức gián quan là những người can ngăn nhưng cũng có giám quan là những người giám sát việc thực thi quyền lực. ( TinParis. Hữu Thọ chưởi Đảng CSVN còn thua thời kỳ phong kiến ) Khi người ta có quyền lực bao giờ cũng có khả năng lộng quyền, cho nên phải quy định cụ thể để buộc anh thực thi đúng quyền hạn chứ không được nhút nhát nhưng đồng thời cũng ngăn ngừa sự lộng quyền.

Vì thế, tôi rất ủng hộ việc ban hành quy chế giám sát trong Đảng. Việc gọi một ủy viên T.Ư lên làm việc là quyền của Ủy ban Kiểm tra T.Ư. Anh vi phạm kỷ luật Đảng, tôi có quyền hỏi nhưng, đôi khi họ muốn làm nhưng ngại. Giám sát là việc cực kỳ khó và phức tạp nhưng không phải không làm được. Vấn đề là phải có kiến thức, sát với thực tiễn và, về mặt ý thức, phải dám dũng cảm đấu tranh vì chân lý, vì kỷ luật Đảng.

Sợ cấp dưới vì lo mất phiếu
Theo ông, nếu có đội ngũ giám sát có kiến thức, tâm huyết và dũng cảm, liệu chúng ta có thể hạn chế được những vụ tiêu cực gây bức xúc dư luận như PMU 18, PCI…vừa qua không?

Thực ra không phải đến Đại hội X mà các Đại hội VIII, IX đã có chủ trương về việc giám sát người đứng đầu rồi. Nếu người đứng đầu tốt thì không bao giờ để quân của mình, tập thể mình lãnh đạo xấu cả vì, trước hết, là hỏng việc, thứ hai là người đó phải chịu trách nhiệm cá nhân. Khổ nỗi trong cơ chế của ta là có khi người đứng đầu lại không được quyết định tất cả. ( TinParis. Ai đây? Bộ chánh trị TU Đảng ? )Ta muốn nhưng vẫn chưa dám làm.

Thứ nhất do sự nể nang lẫn nhau hay ngại xử lý mà mất uy tín của cả một tập thể ( TinParis. Lại bênh vực Đảng! ); Thứ hai mới thực sự khó xử là giữa công và tội, tình và nghĩa. Ta thường vẫn nói công thì thưởng, tội thì phạt, kỷ luật tùy mức độ vi phạm. Về lý là thế nhưng làm rất khó.

Tôi nói trường hợp một vị chủ tịch UBND tỉnh ở miền Trung bị kỷ luật chủ yếu do vợ là một đầu mối buôn rượu lậu ở cửa khẩu Lao Bảo. Tôi từng chiến đấu ở Khe Sanh biết ông này trong chiến tranh từng được mệnh danh là Hùm Xám Đường 9 chứ không phải loại xoàng.
Ngày xưa cùng là đồng đội chiến đấu vào sinh ra tử, bây giờ anh ở cấp có thẩm quyền quyết định sinh mạng chính trị của tôi, anh có nghĩ gì đến thời gian sống chết có nhau?
Chuyện tình và nghĩa đâu phải chuyện đơn giản. ( TinParis. Điều nầy chứng tỏ CSVN đâu có luật Pháp ) Bác Hồ còn nói phải có lý có tình cơ mà. Vấn đề đấu tranh, phê bình và tự phê bình tôi đã nói nhiều lần. Bây giờ phê bình cấp trên thì ngại bị trù úm; phê bình ngang cấp thì sợ bị mất đoàn kết; phê bình cấp dưới thì sợ mất phiếu. Cho nên có tâm lý sợ cấp dưới, từ giờ đến đại hội các cấp, nhiều cán bộ lãnh đạo sợ cấp dưới chứ không phải cấp dưới sợ cấp trên vì nó liên quan đến chuyện phiếu bầu.

Cụ thể câu chuyện cán bộ sợ cấp dưới là như thế nào, thưa ông?

Về chuyện phiếu bầu, tôi từng tâm sự với một số đồng chí lãnh đạo cao cấp rằng trong tình hình hiện nay tôi thích anh nào đạt 60-70 phần trăm phiếu hơn những anh phiếu cao tới 90-100 phần trăm, bởi kết quả như vậy đáng tin hơn. Khi Ban Tổ chức T.Ư hỏi ý kiến về chiến lược cán bộ, tôi cũng đã phát biểu vấn đề này.

Trong nhiều trường hợp phiếu bầu không liên quan đến năng lực mà liên quan đến tình cảm yêu ghét. Do vậy, bỏ phiếu chưa chắc chọn được đúng người tài. Thứ hai, lá phiếu cũng chỉ mang tính chất thăm dò còn quyết định ra sao phải do lãnh đạo.

Đó là quy trình từ trước đến nay, giờ vẫn chưa thay đổi. Dù chỉ là thăm dò nhưng ít vị lãnh đạo nào dám vượt qua chuyện thăm dò đó cho nên phiếu thăm dò nghiễm nhiên trở thành phiếu quyết định. Điều này rất đáng suy nghĩ và cần phải thay đổi.

Công tác cán bộ của ta cũng còn nhiều điều phải bàn. Có lần gặp một doanh nghiệp thuộc hàng đại gia, tôi hỏi sao không trở về đóng góp cho quê hương, ông ấy nói với tôi một câu khiến tôi rất trăn trở: “Tỉnh em thói thường giàu thì ghét, nghèo thì khinh, thông minh thì diệt. Em trót vừa giàu lại vừa thông minh, đáng chết đến hai lần nên không sống ở quê hương được”. Nếu còn tồn tại tâm lý như thế thì người tài rất khó có chỗ dụng võ.

Giám sát không có vùng cấm
Đã có quy định về việc cán bộ, đảng viên giữ chức vụ nhất định phải kê khai tài sản. Theo ông có nên đưa vấn đề này vào nội dung giám sát không?
Cần phải nhớ rằng tài sản cá nhân thuộc về bí mật cá nhân mà không xã hội nào động đến bí mật cá nhân vì vi phạm nhân quyền. Nhưng một khi anh đã bước chân vào cơ quan quyền lực, ở cấp nào thì phải kê khai tài sản. Việc thực hiện kê khai tài sản bây giờ cũng rất phức tạp, không chỉ có nhà đất mà còn các tài sản khác, rồi tài sản gửi ở nước ngoài. ( TinParis. Điều nầy mọi người đều biết từ hàng chục năm nay rồi )

Ta cứ nói dân kiểm tra nhưng dân làm sao kiểm tra được. Anh có mấy miếng đất, tài khoản gửi ngân hàng này ngân hàng kia đứng tên người khác, làm sao dân biết? Dân làm sao biết được mặt mũi gói thầu Dung Quất như thế nào để giám sát.

Phải thẩm quyền đến cỡ nào, trình độ cao cỡ nào, mới đủ khả năng giám sát. Bây giờ những kẻ tham nhũng ngày càng mưu mô, tinh vi và am hiểu luật pháp chứ không phải kiểu tham ô thô thiển như mấy tay thủ quỹ, thủ kho ngày xưa đâu.

Ông vừa nói người ta có thể có vô số cách để che giấu tài sản cá nhân như cho vợ con, họ hàng, người thân đứng tên chẳng hạn. Vậy quy chế giám sát có nên nhắm tới những đối tượng trên?

Cán bộ phải báo cáo công khai tài sản với tổ chức Đảng và những cơ quan anh ứng cử. Nếu giấu giếm nhưng sau này phát hiện anh có sai phạm thì phải kỷ luật. Việc có nên coi vợ con, người nhà của cán bộ có chức quyền như đối tượng giám sát hay không cũng cần được cân nhắc kỹ lưỡng.

Tại sao nhiều luật của ta cứ luôn phải sửa đổi, bổ sung? Chính vì thủ đoạn ngày càng tinh vi. Người ta tìm mọi cách lách luật, còn những người làm luật cần phải bổ sung để bịt những lỗ hổng. Đây là cuộc đấu tranh thường xuyên, xã hội nào cũng thế thôi.
Việc ban hành quy chế giám sát là điều đáng mừng. Làm được như vậy thì không cấp nào có thể loại mình ra khỏi đối tượng bị giám sát và không có vùng cấm nào cả. Đấy thực sự là tiến bộ nhưng còn rất nhiều việc phải làm. Tuy nhiên cũng đừng hy vọng trong một nhiệm kỳ có thể làm tốt ngay mà phải làm dần từng bước một.( TinParis. Trên 34 năm rồi , chừng anéo mới làm đây ? Chắc đợi đến Tết Congo)
Hiện nay không phải chúng ta không có những cơ quan có chức năng giám sát như MTTQ tham gia giám sát cán bộ ở khu dân cư chẳng hạn nhưng hiệu quả không cao. Theo ông, đấy là do thiếu chế tài hay vì nguyên nhân gì?

Giám sát ở khu dân cư là điều tốt nhưng nội dung còn nhiều bất cập, vẫn chỉ loanh quanh những chuyện để ý lặt vặt nhưng xã hội hiện nay đâu có như ngày xưa. Bây giờ giả sử họ nhận phong bì, chuyển khoản hoặc có cổ phần đâu đó làm sao kiểm soát nổi.

Tôi cũng sống ở khu dân cư thì thấy việc giám sát ở khu dân cư mất hiệu lực chính vì sự nể nang. Sống cùng nhau, cùng sinh hoạt tổ dân phố, đi ra đường hàng ngày gặp nhau, nhiều thứ ràng buộc cho nên, tâm lý người Việt, bên cạnh những cái tích cực cũng có mặt tiêu cực. Người Việt trọng tình hơn trọng lý vốn là một cơ sở nhân văn nhưng hiện nay lại đang là một cản trở của sự minh bạch và pháp quyền.

Ai cũng thấy cần sự minh bạch và trong công tác giám sát càng phải tính đến chuyện đó nhưng vấn đề giám sát cán bộ hiện còn bị ràng buộc nhiều thứ lắm. Động đến lãnh đạo cấp cao là động chạm đến uy tín của cả một tổ chức chứ không phải chỉ cá nhân người đó. ( TinParis.Lại chưởi Đảng!)

Đánh giá con người lại càng phức tạp, bởi lẽ con người trong chính có tà, trong tà có chính cho nên ngay người tà cũng có phần chính, mình phải trân trọng và phải khuyến khích để cho phần nhỏ nhoi ấy tăng lên.
Xin cảm ơn ông.

Đặng Vương Hạnh Thực hiện

http://tinparis.net/vn_index.html